Bạn tất cả biết rằng hầu hết Truyện ngắn hay là không chỉ mê say mà còn khiến cho nuôi dưỡng trung khu hồn trẻ thơ? Nếu sẽ tìm truyện ngắn hay tuyệt nhất để nói cho bé xíu nghe, các bạn đừng bỏ lỡ bài viết Top các Truyện ngắn tuyệt nhất dành cho lứa tuổi trẻ em của haberindunyasi.com qua bài viết dưới trên đây nhé.

Bạn đang xem: Truyện dành cho thiếu nhi


1 13
1
13

Lúc Quỳnh còn là học trò đơn vị nghèo, phải ra đền Sòng xin cấy rẽ. Đền Sòng quê ông là khu vực thờ Bà Chúa Liễu lừng danh rất linh thiên, không có bất kì ai là không khiếp sợ. Chúa Liễu có tương đối nhiều ruộng với bà cũng cho cấy rẽ để mang lợi. Lần ấy, Quỳnh vào đền rồng khấn mượn đất dứt thì khấn quẻ âm dương hỏi Chúa là bà lấy cội hay đem ngọn vào vụ thu hoạch tới. Lần đầu tiên Chúa bảo lấy ngọn, gắng là vụ ấy Quỳnh trồng khoai lang. Đến khi khoai đã tất cả củ, đào khoai xong, Quỳnh lấy hết củ về nhà còn từng nào dây khoai Quỳnh đem để đền bà chúa.

Lần sản phẩm hai, xin âm dương, Chúa đòi lấy nơi bắt đầu để ngọn mang lại Quỳnh. Mùa ấy Quỳnh tức tốc trồng lúa. Đến mùa gặt, Quỳnh giảm hết bông cùng đem cội rạ trả cho Bà Chúa!

Chúa Liễu nhị lần bị Quỳnh lừa, tức giận lắm xong xuôi đã trót hứa rồi, trù trừ làm cố kỉnh nào được. Lần lắp thêm ba, Quỳnh đến xin thì Chúa bảo rước cả gốc lẫn ngọn, còn khúc giữa cho Quỳnh, Quỳnh vờ vịt kêu ca:

– Chị lấy cầm cố em còn gì được nữa !

Khấn đi khấn lại mãi, Chúa một mực không nghe, Quỳnh về trồng ngô, mang lại kỳ bẻ ngô bao nhiêu bắp Quỳnh duy trì lại, còn ngọn với gốc Quỳnh lấy nộp mang đến Chúa.

Chúa mắc mưu Quỳnh bố lần, đòi lại ruộng, tuy vậy trong tía vụ ấy, Quỳnh đã kiếm cũng rất được cái vốn kha khá rồi.


Chúa Liễu mắc lỡm
Chúa Liễu mắc lỡm
2
14
2
14

Đến một khu vực rừng, Thỏ gặp gỡ một em bé chăn trâu đang ngồi khóc. Thỏ hễ lòng thương, bước lại gần, hỏi:

– Em thương hiệu là gì? Sao lại ngồi đây mà lại khóc?

– Em thương hiệu là Rít. Trâu của em là trâu cái, bắt đầu đẻ được nhỏ nghé. Vậy mà tất cả một lão Cọp mang đến đòi con nghé, lão ấy nói: nghé là do trâu đực của lão đẻ ra. Lão bắt mất nghé của em rồi.

Thỏ dỗ em bé:

– Thôi, đừng khóc nữa, để ta đi đòi nghé về cho.

Lần mang đến hang Cọp, Thỏ vồn vã:

– Kìa, bác Cọp! Sao xưa nay bác đi đâu cơ mà không thấy. Vắng chưng cả rừng ai ai cũng nhớ bác đấy.

Cọp ưng ý lắm, cười cợt hà hà:

– À, chú Thỏ, chú cho chơi có vấn đề gì thế?

– mai sau em làm giỗ mẹ, định lại mời bác đến nghịch uống vài bát rượu!

– Ồ, rượu thì giỏi quá! Được, mai nạm nào tôi cũng đến.

Sáng mai, Cọp dò đến, thấy Thỏ vẫn ngủ khì, Cọp tức mình lay dậy:

– cầm nào, giỗ chạp gì mà mời khách mang lại lại ngủ khì thế?

Thỏ làm cỗ mệt mỏi, dụi mắt đáp:

– Chả nói giấu gì bác, em vất vả trong cả đêm, gian khổ quá.

– Chuyện gì mà lại vất vả xuyên suốt đêm?

– Ấy, tía em giở dạ, đẻ được con em gái.

Cọp trợn mắt:

– mày nói gì thế? Đàn ông sao lại đẻ?

Thỏ hoan hỉ ngồi dỏm dậy:

– Đó, đó. Bác bỏ nói đàn ông ko đẻ, vì sao bác nhận bé nghé là vì trâu đực nhà chưng đẻ ra? Thôi, bác phải trả lại bé nghé mang đến thằng Y Rít.

Cọp cứng lưỡi đành nên trả lại nghé cho Y Rít. Thấy Thỏ vui tính và cấp tốc trí, Cọp kết bạn với Thỏ rồi mời Thỏ về nhà mình ở. Nhưng do tính thích long dong nên Thỏ từ giã Cọp ra đi.


Thỏ với em bé
Thỏ cùng em bé

Một nhân viên cấp dưới bán hàng, một thư kí với một giám đốc cùng nhau ra phía bên ngoài ăn trưa. Họ bất ngờ phát hiển thị một cái đèn dầu cổ. Lúc họ chà xát để lau chùi bụi dính lên loại đèn, thì bất ngờ Thần Đèn hiện tại ra. Thần Đèn nói:

– “Ta sẽ tặng ngay các con mỗi người một điều ước. Ai trước nào?”

– “Con trước, nhỏ trước” – cô thư kí nhanh chóng -“Con ước ao được sinh sống Bali lướt sóng nhưng mà không bắt buộc quan tâm, băn khoăn lo lắng đến bất kể việc gì trên đời này!”

Bùm.. Cô trở thành mất.

– “Con kế tiếp, bé kế tiếp” – anh nhân viên bán sản phẩm nôn rét – “Con ước ao được nằm nhiều năm trên bờ hải dương Hawaii, có nhân viên cấp dưới mát xa riêng, uống thỏa thích hợp cocktail cùng với tình nhân của con.”

Bùm.. Anh cũng đổi thay mất.

– “Còn con?” – Thần Đèn hỏi anh giám đốc

Anh ước: “Con ao ước 2 bạn đó quay trở về phòng làm việc sau giờ nghỉ ngơi trưa.”

Bài học: luôn luôn để sếp của bạn phát biểu trước.


Điều ước

Một nhỏ chim Đại Bàng, từ trên cao lao xuống với song cánh to gan mẽ, giương vuốt cắp mang một chú rán non và cất cánh tuốt về tổ. Một bé quạ xám thấy vậy, nó chợt bao gồm ý nghĩ dở người ngốc là nó cũng to khỏe khoắn và mạnh bạo mẽ để triển khai được như Đại Bàng vậy. Chũm là vỗ mạnh mẽ đôi cánh lao xuống với một tốc độ dữ dội, nó lập cập bấu vào lưng một nhỏ cừu đực lớn. Tuy thế khi nó bay lên, nó mới thấy mình ko thể bay nổi, vì cỗ móng của chính nó đã dính lâu vào lông cừu. Với khi nó vẫn chưa thoát ra khỏi được rán đực, thì rán đực vẫn kịp nhận thấy nó.

Người chăn cừu nhìn thấy quạ xám giãy giụa ngay tức khắc lập tức nhận biết sự việc. Ông chạy nhanh tới, bắt quạ với bẻ cánh nó. Chiều đến, ông có quạ về cho lũ con nít chơi.

“Ô bé chim gì ngộ quá! bọn chúng vừa nói vừa cười.

“bố điện thoại tư vấn nó là con gì cố kỉnh hả bố?”

“Nó là quạ xám đấy nhỏ ạ. Tuy thế nếu con mà hỏi nó, thì nó sẽ bảo nó là Đại Bàng.”

Bài học: Đừng nhằm tính tự kiêu tự phụ của chúng ta làm bạn review mình vượt cao!


Đại Bàng cùng Quạ Xám

Một bé cáo ý thức đang vui miệng thèm ăn rời hang đi tìm mồi. Lúc nó chạy, nắng chiều chiếu xuống trên lưng nó làm cho bóng nó đổ dài cùng bề mặt đất, nhìn y như là nó cao to hơn mọi hôm gấp nhiều lần.

“Ô, xem kìa!” con cáo từ hào la lớn, “mình mới to lớn làm sao! Sao bản thân lại cần bỏ chạy mỗi khi thấy thằng sư tử bé nhỏ dại ấy nhỉ! bản thân sẽ mang đến nó biết ai mới xứng danh làm vua vùng rừng núi này, nó xuất xắc là mình.”

Ngay khi đó, một cái bóng khác khổng lồ che phủ lấy nó, và trong chớp mắt nó đã bổ xuống chưa đến một cú đấm của sư tử.

Bài học: Đừng để trí tưởng tượng của chúng ta làm các bạn quên mất cả sự thực!


CON CÁO VÀ CÁI BÓNG

Một hôm, hầu hết ngón tay bàn cãi với nhau xem đầy đủ ngón nào là đặc biệt hơn cả. Thoạt tiên, ngón tay thân nói:

– Tôi chỉ chiếm vị trí trung chổ chính giữa của bàn tay, không có tôi thì bàn tay chẳng ra bàn tay nữa.

Các ngón không giống đều cãi rằng:

– mặc dù cậu ở chỗ trung trọng tâm và cao hơn toàn bộ nhưng chỉ ngồi kia cho gồm vị thôi, chứ bao gồm giúp được việc gì mang lại bàn tay để cụ nắm đâu!

Ngón tay đeo nhẫn vênh khía cạnh nói một cách tự hào rằng hắn đóng vai trò quan trọng đặc biệt nhất: bao gồm hắn là bạn mang tín hiệu tượng trưng cho sự trưởng thành và cứng cáp của chủ, có nghĩa là đeo nhẫn cưới.

Nhưng những ngón tay khác hầu hết cười với nhận xét rằng:– Thà cậu yên đi còn hơn. Chiếc nhẫn cưới ấy ông chủ cất trong túi các hơn, cốt để các cô gái trẻ tưởng ông ấy không lập gia đình, chứ bao gồm đeo đâu. Hình như cậu tất cả làm được việc gì khác đâu?

– đặc biệt nhất vẫn luôn là tôi! – Ngón tay trỏ nói – Ai là người chỉ đường? Ai là bạn vạch ra đông đảo thiếu sót của cơ quan? đó là tôi. Thử nghe ông chủ thường nói: những bạn, tại sao sự chậm rãi tiến của bọn họ chính là làm việc đây…, mọi tín đồ đều sợ hãi tôi trỏ vì không một ai muốn mình là lý do chậm tiến của tất cả tập thể.

Xem thêm: “ Đội Hình Trong Mơ Của Bóng Đá Thế Giới, Giới Thiệu Đội Hình Trong Mơ Của Bóng Đá Thế Giới

– bạn nhầm rồi, bạn bè mến ạ – Ngón tay cái phản đối – chưa phải chỉ mình chúng ta biết chỉ. Tôi cũng chỉ, tuy nhiên chỉ một giải pháp khéo léo, tế nhị rộng cơ. Tôi không chỉ là thẳng vào fan ta và lại chỉ qua bên phải, qua sau lưng, tuy vậy vẫn trúng hung thủ như thường. Hơn nữa, trong một số trường hợp, khi mong muốn thoái thác trách nhiệm, tôi giúp ông công ty chỉ đến khách sang cửa khác, gặp mặt người khác mà cầu xin, phản bội đối…

Từ nãy chỉ bao gồm ngón tay út lặng lặng. Vả lại, nó còn biết khoe vùng gì nữa: nó vốn là ngón tay nhỏ bé nhất. Nhưng…

– Kìa, tại sao chú út không nói gì? – mọi ngón tay khác hỏi.

– Em cũng biết chỉ đấy chứ. Vị em vốn bé dại bé cho nên trong số những lúc ông chủ cần tự phê bình, ông ấy sử dụng em chỉ vào ngực bản thân thì chẳng ai trông thấy cả. Ko kể ra, em còn được việc một trong những khi phải móc ngoặc: nếu thỏa thuận hợp tác với ai, chỉ việc nói xong ngay. Nuốm là cả hai tín đồ đều chìa em ra móc cùng với nhau.


Câu chuyện phần nhiều ngón tay

Một nhỏ chim Gáy chạm mặt một nhỏ Cú Mèo.

Chim Gáy hỏi:

– Chị định đi đâu đó?

Cú Mèo nói:

– Tôi sắp tới đi sang làm việc bên hướng đông rồi.

Chim Gáy ngay tức khắc hỏi:

– Tại làm sao chị nên ra đi?

Cú Mèo trả lời:

– Ở đây, cõi trần ghét giờ đồng hồ kêu của tôi, yêu cầu tôi đề nghị tìm đường sang bên ấy.

Chim Gáy lại nói:

– giỏi là chị có thể đổi giờ đồng hồ kêu của bản thân được không? Chị không đổi tiếng kêu thì sang bên ấy, trần thế nghe tiếng kêu của chị ý cũng lại thù ghét mà thôi. Đâu cũng thế mà!

– Cứ như ý chị, chi bởi tôi rút cổ, thu cánh lại lạng lẽ suốt đời là khỏi đi đâu.

Lời bàn:

Khi ta có mặt không phải tất cả mọi điều đều tốt đẹp theo ý muốn. Vấn đề là họ phải làm thế nào để nó trở nên giỏi hơn. Nếu cứ thụ động ở 1 chỗ thì cũng biến thành mãi không làm cho được gì!


Cú và chim Gáy

Một phú hộ ý muốn chọn cho con gái cưng của bản thân một người ông chồng hay chữ. Ở cùng làng bao gồm một anh dân cày mồ côi phụ vương mẹ, hàng ngày anh ta đề xuất đi cày thuê cuốc mướn, cuộc sống vất vả mà cũng không đủ ăn.

Khi biết công ty phú ông ước ao kén rể, anh ta cho nhờ ông mai lo câu hỏi mối lái cho mình. Biết đấng mày râu trai nghèo khổ, lại cũng chẳng thân cụ gì bên phú hộ, ông mai nỗ lực thu xếp giúp. Lúc được ngỏ ý, vì tin tưởng ông mai, phú hộ nhấn lời cùng với điều kiện: Anh nông dân bắt buộc ở rể 3 năm, nếu như anh ta là người hay chữ, biết làm ăn thì phú hộ sẽ mang lại làm lễ cưới rước dâu.

Một hôm, phụ vương vợ, nam giới rể lại lên rẫy tiếp. Trời nóng, lão phú hộ chuyển tay lên đậy đầu với ra câu đối:

– Ngũ duyên lai định thượng. Anh bé rể thấp thỏm đưa tay vỗ vào bụng “cái bạch” rồi chi ra về.

Lão phú hộ ko hiểu anh chàng rể đối cố gắng nào đề nghị lò dò mang đến ông mai, khó tính nói: – Tôi thật chẳng hiểu gì cả!

– tất cả thế mà ông cũng không biết, nó đối cố là tốt quá, ý nó là: “Phúc trung tấp thư tịch” (trong bụng chứa rất nhiều chữ nghĩa). Từ đây về sau, ông chẳng yêu cầu thử tài nó nữa, nó nhưng mà giận vứt về thì tôi không phụ trách nữa đâu!

Bữa tê anh nông dân đi làm gặp gỡ trời mưa, anh ghé vào nhà ông mai nói chuyện, nhìn màn mưa phía bên ngoài ông mai buột miệng: “Lác đác mưa sa làn gió thị”. Chiều về trời vẫn mưa chưa hết, sấm chớp lại nổi lên liên hồi, lão phú hộ tức cảnh đọc:

– Ầm ầm sấm dậy khu đất kim bôi.

Lão phú hộ nghe vậy cứ đồng ý khen tuyệt mãi do câu đối chỉnh quá.

Từ kia về sau, lão yên trung ương không test tài nam giới rể nữa. Không còn thời hạn sống rể 3 năm, anh nông dân được lão phú hộ tổ chức đám hỏi linh đình, bao nhiêu phí tổn lão chịu hết. Mặt làng hiểu rằng cười rằng: Dốt thôi dốt đặc cán mai, chạm mặt may chàng cũng thành trai lão làng.


Chàng Rể xuất xắc chữ

Ngày xưa tất cả một tay phú thương tên là Phong. Hắn ta gồm mười chiếc mành lớn chở sản phẩm & hàng hóa bán khắp trong Nam không tính Bắc. Từng một dòng mành đều có một người lái xe do một thủ hạ tin cẩn cai quản. Trong số các lái bao gồm một bạn tên là Ninh, vốn tính nhanh nhảu được việc, yêu cầu được chủ rất tin cậy. Tuy nhiên, từ lâu, Ninh đang tằng tịu với vợ Phong mà lại Phong ko hay. Hai fan say mê nhau với điều cầu muốn của mình là ở đầu cuối được công khai lấy nhau new thỏa dạ.

Một hôm, vào trong ngày đầu năm, mười dòng mành sắp đến sửa xuất phát. Theo lệ thường lúc tới cửa sông, những mành buôn gồm ghé lại trước miếu Ông để triển khai lễ rồi bắt đầu ra khơi. Lần này, Phong theo những mành của mình đến miếu có tác dụng lễ, đãi những lái và thủy thủ nạp năng lượng một bữa linh đình, rồi mới về lại quê hương bằng mặt đường bộ. Thấy chủ về một mình, lại về vào tầm khoảng khuya khoắt, Ninh lẻn theo con đường tắt đón ở một bụi rậm xông ra tiến công chết. Đoạn, hắn nhanh chân chạy về mành, vừa kịp lúc sắp sửa nhổ neo. Gắng là mười dòng mành dong buồm ra khơi, trừ tên liền kề nhân, không người nào biết rằng công ty mình bị giết, cùng cũng không có ai ngờ mang lại lái Ninh là thủ phạm.

***

Án mạng gửi lên, quan tiền địa phương phải chờ mang đến khi tất cả mọi bạn trên mười mẫu mành trở về, mới ban đầu tra xét. Nhưng không tồn tại một chứng cứ gì nhằm ngờ mang lại một bạn nào. Sau từng nào ngày hỏi cung không tìm ra manh mối, quan địa phương đành phải đệ vụ án lên quan trên xét xử. Bầy quan tỉnh giấc khi nhận ra hồ sơ rất lấy có tác dụng bối rối. Hầu như cuộc hỏi cung lại thường xuyên nhưng không có kết quả gì. Sau cùng, tất cả một fan trong đám ty thuộc, một hôm đến gặp mặt quan tổng đốc xin hiến một mẹo nhỏ tuổi có thể tìm ra thủ phạm. Hắn ghé và tai quan thủ thỉ mấy câu.

Lập tức quan không đúng bắt bầy lái và các thủy thủ cho miếu Ông. Quan lại bảo mọi người phải có tác dụng lễ và chờ chực ở miếu xuyên suốt đêm. Đến canh hai, quan cho gọi toàn bộ mọi fan dậy và bắt mọi cá nhân phải ngậm một đoạn bấc vào miệng, đồng thời mắt nhìn thẳng vào ngọn nến bên trên pho tượng thần. Quan nói:

– Thần sinh hoạt miếu này khôn cùng thiêng. Thần đã chứng kiến cái ngày ông Phong bị giết và đã biết ai là thủ phạm. Ta sẽ khấn xin thần: bấc này ngậm vào, nếu bạn ngay thì không câu hỏi gì cả, nếu là tín đồ gian thì nở dài hơn của những người dân khác.

Theo lệnh quan, mọi người ngồi im thin thít như thế cho tới sáng rõ khía cạnh người. Trước án thư, mỗi cá nhân lần lượt đưa bấc tới đo. Trái nhiên, trong số ấy có một sợi khác với những sợi khác, cơ mà không nở nhiều năm ra cơ mà chỉ ngắn đi. Tua bấc ấy chính là của lái Ninh. Lúc nghe quan bắt ngậm bấc, Ninh sinh ra bàng hoàng lo lắng. Ngậm được một chốc, hắn cảm giác sợ bấc trong miệng dài ra thật. Vì thế lúc gần sáng, hắn sẽ cắn tiết kiệm hơn một tý. Khi đo bấc, hắn gồm ngờ đâu, chính vì thế cơ mà bấc của hắn không giống với của hầu như người. Biết là sa vào mẹo của quan, với cũng cho rằng oan hồn đến ngày báo phục nên lái Ninh đành thú nhận tất cả. Tín đồ ta bắt hắn với người lũ bà bất bao gồm kia đền rồng tội.


Sợi bấc đưa ra thủ phạm

Chuyện kể rằng gồm một bác nông dân khôn xiết nghèo, cả đời sống bởi nghề đồng áng, bác ý muốn làm một cái cày thật tốt để làm các bước đồng áng năng suất cùng đỡ vất vả hơn. Một hôm, bác bỏ rất vui vì đã xin được một cây gỗ xuất sắc nhưng chưng chưa làm chiếc cày bao giờ, chưng bèn có khúc gỗ ra ven con đường ngồi đẽo với hỏi ý kiến mọi người.

Bác đẽo được một thời điểm thì một người trải qua chê:

– bác đẽo thế chưa hẳn rồi, bác đẽo to quá.

Bác nông dân nghe thấy bao gồm lý bèn làm cho theo. Bác làm được một lúc lại sở hữu một người trải qua bảo:

– chưng đẽo thế này sẽ không cày được đâu, loại đầu cày bác bỏ làm khổng lồ quá….

Bác dân cày nghe có lý hơn, chưng lại sửa đổi theo lời khuyên, bác bỏ đẽo được một cơ hội lại một người đi qua nói:

– chưng đẽo thay không ổn định rồi, mẫu cày chưng làm lâu năm quá ko thuận tay.

Bác dân cày nghe lại sở hữu lý hơn, lại chỉnh sửa theo.

Và cuối cùng, không còn ngày hôm đấy chưng nông dân chỉ với một khúc gỗ nhỏ, bác bỏ không còn cơ hội để đẽo chiếc cày chủ động nữa, cây gỗ quý sẽ thành một đống củi vụn. Bác bi quan lắm nhưng ở đầu cuối bác đang hiểu: “Làm việc gì rồi cũng vậy, mình bắt buộc có chủ yếu kiến của mình và kiên trì với một tuyến đường đã chọn.”