Tả một cụ già bán sản phẩm – bài làm 1 của một học sinh giỏi Văn tỉnhTiền Giang

Ở gần nhà em bao gồm một cửa sản phẩm tạp hoá. Người bán sản phẩm là một cụ già đã ko kể sáu mươi tuổi. Thỉnh thoảng em vẫn thanh lịch đây cài đặt hàng. Cửa sản phẩm của bà rất đông khách.

Bạn đang xem: Tả bà cụ bán hàng


Dáng đi của bà cụ vẫn còn cấp tốc nhẹn với khoẻ mạnh. Đặc biệt, mặc dù lớn tuổi nhưng vẻ bên cạnh bà trông vẫn rất nhỏ thả. Em đoán chắc thời còn trẻ, có lẽ bà đẹp lắm. Dịp nào bà cũng búi tóc cao gọn gàng. Khuôn mặt bà rất phúc hậu. Mới chú ý vào ai cũng có cảm tình cùng tin cậy. Làn da bà gồm nhiều nếp nhăn hằn lên rất rõ. Mắt bà đã mờ, bà phải đeo kính khi phân phối hàng. Hàm răng vẫn còn chắc bởi vì thỉnh thoảng em thấy bà nhai trầu. Khách hàng thường đến quầy hàng của bà rất đông. Người thì mua, kẻ thì đứng ngắm, thế nhưng bà vẫn rất vui vẻ. Tính cách của bà rất đôn hậu. Bà rất cẩn thận, phân phối đồ chắc chắn. Ai cần cài đặt thứ gì, bà đều ân cần chiều theo ý khách. Nhiều lúc mẹ đi vắng, em cần mua một quyển vở giỏi một cây viết chì, bà đều vui vẻ bảo em: “Cháu cứ cầm về đi, lúc nào mẹ về mang tiền đến mang lại bà cũng được”.

Mặc cho dù cửa hàng cứa bà chỉ là một cửa mặt hàng tạp hoá nhỏ nhưng mọi người ở khu khố em đều đến đây mua hàng cho bà. Một phần là để góp bà, phần vày bà là người nhân hậu.

Em rất yêu mến và kính trọng bà, xem bà như bà ngoại của mình. Em mong bà khoẻ cùng sống thật lâu.

Tả một cụ già bán hàng – bài bác làm 2

Nhà em sống vào một con hẻm nhỏ, bao bọc là rất nhiều khu nhà ở của các cụ già. Tuy nhiên mỗi lần đi học ra ngõ, em vẫn thường chăm chú đến hình ảnh của một cụ già ngồi cung cấp xôi ở đầu ngõ. Cụ thương hiệu Tý, sống cách nhà em 3 nhà. Ngày làm sao em thấy cụ ngồi bán xôi đầu ngõ.

Cụ Tý năm ni đã hơn 60 tuổi nhưng làn tóc của cụ bạc phơ, trắng như cước. Cụ búi tóc củ tỏi ở bên trên đầu, và quấn một chiếc khăn. Cụ bảo rằng tóc cụ thưa nên cụ buộc như thế này.

Hằng ngày cụ ngồi mặt một chiếc thúng thơm nức mùi xôi xéo, ngày ngày cụ dậy thật sớm để hông xôi mang xuất bán cho mọi người để kiếm tiền trang trải cuộc sống cũng như giết thời gian.

Hàm răng của cụ đã rụng đi mấy chiếc, cụ cứ nhai trầu nhóp nhép mỗi lúc em đi qua. Hàm răng cụ đen nháy do ngay xưa cụ ăn nhiều trầu.

Xem thêm: " Mặt Nạ Ngủ Môi Laneige Giá, Mặt Nạ Ngủ Môi Laneige Lip Sleeping Mask 3G

Đôi bàn tây gầy và xương, thi thoảng còn run run lên bởi vì tuổi cao cùng sức yếu. Mắt cụ đã mờ đi, mặc dù vẫn gồm thể phân biệt được tiền mỗi khi khách hàng trả. Mọi người vẫn luôn luôn thích ăn xôi ở bên cụ bởi vì xôi rất dẻo với thơm. Mỗi lần ăn vào là thấy no cùng ấm bụng.

Cụ vẫn tuyệt mặc những bộ quần áo lụa thời trước nhìn gọn gàng. Thân hình cụ nhỏ, bước đi đã bắt đầu chậm chạp hẳn đi. Mỗi lần cụ bưng thúng xôi ra đầu ngõ bán, cụ bước đi chậm; thi thoảng có nhiều người thấy thế đã đến bê giúp cụ.

Giọng nói của cụ trầm ấm, thi thoảng nói hơi bé nhỏ nên em ko nghe thấy. Mỗi lần em sở hữu xôi ở mặt hàng cụ, cụ thường mang đến em thêm thật nhiều hành khô, vì em rất đam mê ăn hành.

Có nhiều hôm trời mưa gió, em đi học ngang qua ko thấy dáng vẻ cụ, bao gồm lẽ thời tiết xấu đề xuất cụ không phân phối nữa. Những thời điểm đó em lại thấy nhớ cụ. Một người mà em quen.

Cụ là một người hàng xóm thân thiết và tốt bụng với gia đình em. Em muốn cụ luôn khỏe, luôn luôn vui để mọi người lại được ăn xôi vì chưng cụ nấu.

Tả một cụ già bán sản phẩm – bài xích làm 3

Cứ theo thường lệ, mỗi buổi sáng sủa trên đường đến trường, tôi lại bắt gặp những gánh sản phẩm rong. Đó bao gồm thể là những gánh hàng bán chè, cung cấp xôi… của những chị ở độ tuổi trung niên, nhưng cũng bao gồm thể là những gánh sản phẩm rong của các cụ bà đã lớn tuổi. Mà lại hình ảnh làm tôi ấn tượng nhất đó chính là bà cụ buôn bán xôi. Bà chào bán với đủ loại xôi, nào là xôi đậu đen, xôi gấc, xôi đậu phộng, đậu xanh.v..v. Bà cụ ấy buôn bán xôi ở ngay lập tức trước cổng trường của chúng tôi. Mỗi ngày những đứa học trò kéo lại thiết lập rất đông, bởi xôi bà phân phối không những ngon ngoài ra rất rẻ. Ko biết bà gồm bí quyết gì cơ mà những gói xôi bà bán đều với một hương vị rất quê, một hương thơm thơm cực nhọc tả, nó tạo nên những người bé đang xa quê thèm được về thăm quê, với khiến mang lại những đứa trẻ trên thành phố chưa từng được biết đến hương vị quê hương với những cánh đồng xanh chén ngát, những đàn trâu tung tăng gặm cỏ thuộc những đứa trẻ đang nô đùa bên đồng ruộng… đều cảm nhận được hương vị thôn quê cùng ao ước rằng bản thân cũng được về quê.

Chính vì những nét đặc biệt như thế, buộc phải mỗi buổi sáng sủa mọi người đến thiết lập xôi của bà rất đông, đó không chỉ là những đứa học trò như chúng tôi mà còn tồn tại cả những người công nhân, nhân viên cấp dưới ở các xí nghiệp, những người đi đường, thậm chí cả những gia đình giàu có cũng kiếm tìm đến mua xôi của bà. Những lúc đông khách hàng như thế, những đứa học trò thân thuộc như cửa hàng chúng tôi lại phụ giúp bà một tay. Quan sát đôi bàn tay gầy gò, run run nhưng rất cấp tốc nhẹn của bà tôi cảm thấy thương bà biết nhường nào. Trong những lúc bán xôi mang đến khách, bà luôn luôn nở một nụ cười, một nụ cười ẩn chứa nhiều niềm vui nhưng đâu ai biết rằng đằng sau nụ cười ấy ẩn chứa những nỗi buồn khó khăn tả. Qua tìm hiểu tôi biết được bà đang sống vào một căn nhà nhỏ rách nát nát với một đứa đàn ông nghiện rượu nặng. Mỗi ngày đi buôn bán về bà phải dọn dẹp công ty cửa, đã thế còn bị người nam nhi chửi mắng thậm tệ. Số tiền lời kiếm được qua những gánh xôi mỗi sáng, mà bà thức dậy từ những buổi sáng tờ mờ sương đều bị nam nhi bà lấy hết, nhằm để trang trải mang lại những bữa nhậu say sưa.

Ngày như thế nào anh ta cũng về đơn vị trong men say, đã thế còn la mắng, đánh đập bà mỗi khi bà không chi tiền mang lại anh ta đi nhậu. Gồm ai biết rằng đằng sau nụ cười rạng rỡ, niềm nở khi bán xôi mang lại khách lại ẩn chứa những dòng nước mắt. Tôi thầm hiểu bà cũng có những muốn ước như bao người bà, người mẹ khác, mong muốn ước được sống vào một ngôi nhà ấm áp với những bữa cơm thân mật cùng bé cháu, muốn được chú ý thấy con, cháu của bản thân được hạnh phúc, thành đạt và chú ý thấy nó khôn lớn từng ngày, cùng bà cũng thầm muốn ước được con cháu quan tâm, chăm sóc những khi đau ốm, trái gió trở trời.v.v…Nhưng tất cả đối với bà sao quá xa vời. Đối với bà, điều mà lại bà ao ước mỏi nhất là một ngày thấy bé mình tỉnh táo, không còn chìm đắm vào men say, và bao gồm thể thuộc ăn với bà một bữa cơm. Hy vọng ước ấy mới nghe qua thì rất là đơn giản nhưng đối với bà đó luôn luôn chỉ là mơ ước nhưng mà thôi. Vào cuộc sống họ gặp rất nhiều mảnh đời đầy bất hạnh như thế.