Dối trá cùng lừa lọc là hành vi của kẻ dở người xuẩn không có đủ trí óc nhằm trung thực - Benjamin Franklin

Trung thực là một trong những đức tính quan trọng đặc biệt nhất của con người, trung thực nói cách khác là phẩm hóa học đạo đức mà qua đó ta rất có thể đánh giá được giá trị của một bé người. Tuy nhiên không phải người nào cũng hiểu được điều đó. Ông phụ vương ta tự xa xưa đang hiểu được tầm quan trong của việc trung thực, vì vậy đã chế tạo những mẩu truyện mà qua đó khuyên răn nỗ lực hệ sau thật thà, cùng trung thực.

Bạn đang xem: Những câu chuyện về lòng trung thực


1. Con rùa vàng

Xưa kia có hai người bạn chơi với nhau cực kỳ thân, hiềm do một người thì giàu, còn một bạn nghèo. Tín đồ bạn phong phú cái tên là Đại Phú, còn tín đồ nghèo thương hiệu là Chí Quân.

Vợ ông xã Đại Phú thấy các bạn nghèo thì bao gồm ý muốn hỗ trợ vốn liếng để làm ăn. Chí Quân lòng dạ ngay thật ngại rằng đem tiền của khách hàng đem về, rủi làm nạp năng lượng thất chén thì lấy đâu nhưng mà trả mang lại bạn. Vị vậy nên không đồng ý việc giúp đỡ của bạn.

Nhà Đại Phú chẳng vô thiên lủng của quý, nhưng lại muốn có thêm của lạ phải hôm nọ đem năm nén đá quý đưa mang đến một fan thợ bội nghĩa đặt làm nhỏ rùa vàng. Ngày kia, Chí Quân đến thăm bạn, Đại Phú ngay tức thì đem con rùa kim cương ra khoe. Chí Quân xem rồi để trong một cái đĩa, đoạn cùng chúng ta uống rượu cho say khướt nằm ngủ quên.

Lúc bấy giờ, đàn ông của Đại Phú đến lớp ở xa về, thấy con rùa đá quý lấy đem đi chơi. Đến chừng Chí Quân ra về được một lát, Đại Phú bắt đầu sực nớ tới nhỏ rùa vàng, hỏi vợ thì vợ nói không có lấy cất. Đại Phú lấy làm bối rối, có lẽ nào nghi cho tất cả những người bạn tốt của chính mình ăn cắp con rùa vàng?

Ngày sau, Đại Phú cho nhà Chí Quân chơi, nhân tiếc con rùa vàng gồm hỏi mát các bạn rằng:

- Này anh, ngày hôm trước anh có lấy bé rùa vàng của tôi đem về làm cho chị coi không?

Nghe vậy Chí Quân nghĩ về thầm rằng: có lẽ rằng bạn ta nghi ta đánh tráo con rùa kim cương chăng? Nhưng không lẽ bảo là không đem thì chi cho ngoài phật lòng bạn mình, phải đành dấn là gồm lấy.

Đại Phú bắt đầu bảo ban: - Thôi được, anh cứ giữ bé rùa vàng mà chơi. Tôi xin biếu anh.

Đại Phú về rồi, vợ ông xã Chí Quân lấy làm cho lo lắng, làm thế nào có con rùa tiến thưởng để trả cho bạn. Vợ ông chồng bàn nhau bán nhà đất bán cửa mang đến ông Phú với xin làm fan hầu hạ để sở hữu đủ chi phí làm bé rùa đá quý trả cho bạn.

*

Ông Phú biết chuyện lấy làm động tâm, new gọi người thợ bội nghĩa đến làm cho một bé rùa quà khác, trao mang đến vợ ck Chí Quân mang lại trả chúng ta và cũng không sở hữu và nhận vợ ông xã Chí Quân làm người hầu hạ, mà chỉ đến ở nhờ.

Được không nhiều lâu, người đàn ông của Đại Phú trở về nhà có rước theo nhỏ rùa vàng đã lấy độ trước, trả cho phụ huynh và nói: - Hôm nọ, bé về đơn vị thình lình thấy con rùa xoàn để trong đĩa bắt buộc con lấy đựng đây, nếu gặp phải kẻ tà đạo thì mất luôn luôn rồi. Vậy con xin trả lại.

Thấy vậy, vợ ông xã Đại Phú vô cùng ngạc nhiên. Rùa vàng bé mình lấy đem đi chơi, rùa xoàn nào bạn đem trả? mới nghĩ ra, chắc rằng người bạn nghèo sợ mình phiền trách đề xuất làm bé rùa khác nhằm thế.

Bấy giờ đồng hồ Đại Phú bắt đầu đem bé rùa vàng mang lại nhà Chí Quân nhằm trả lại với xin lỗi bạn. Nhưng mà nhà đã cung cấp rồi, vợ ông xã bạn lại ở nhờ trong công ty ông Phú. Mau lẹ Đại Phú đến chạm mặt ông Phú trao trả bé rùa với xin chuyển vợ ông xã bạn về. Ông Phú không đồng ý như vầy:

- Anh tất cả mượn rùa của tớ đâu nhưng mà trả? Còn vợ ông xã Chí Quân tôi tất cả bắt buộc gì đâu mà lãnh về? Còn Chí Quân dìm mình mắc nợ ông Phú bắt buộc không chịu về.

Câu chuyện trở nên rắc rối, cả bố mới gửi nhau cho cửa công nhằm nhờ phân xử.

Lẽ tự nhiên và thoải mái quan trên do dự xử làm cho sao so với ba người thật thà và tốt bụng.

Câu chuyện không những đề cao tính thật thà của bé người, thà nhận phần xấu về tay còn hơn buộc phải nói dối. Người chúng ta nghèo trong câu chuyện có thể thẳng thừng nói rằng bản thân không đem rùa rubi nhưng dường như không làm như thế. Vào cuộc sống, đối xử cùng với nhau bằng tấm lòng chân thành, bởi sự thấu hiểu thì kết quả này nhận được lúc nào cũng xứng đáng.

2. Ba lưỡi rìu

Xưa bao gồm một chàng trai tiều phu nghèo, bố mẹ anh căn bệnh nặng đề xuất qua đời sớm, anh đề xuất sống mồ côi bố mẹ từ nhỏ tuổi và gia tài của anh chỉ có một mẫu rìu. Hằng ngày anh phải xách rìu vào rừng nhằm đốn củi bán để mang tiền tìm sống qua ngày. Cạnh bìa rừng bao gồm một dòng sông nước chảy vô cùng xiết, ai đó lỡ trượt chân rơi xuống sông thì siêu khó bơi lội vào bờ.

Một hôm, như bình thường chàng tiều phu vác rìu vào rừng nhằm đốn củi, trong những lúc đang chặt củi cạnh kè sông thì chẳng may loại rìu của đấng mày râu bị gãy cán và lưỡi rìu văng xuống sông. Vị dòng sông nước chảy quá xiết nên tuy vậy biết bơi nhưng chàng trai vẫn bắt buộc xuống sông để tìm lưỡi rìu. Thất vọng anh chàng tiều phu ngồi than khóc thở.

*

Bỗng tự đâu đó có một ông thế tóc trắng bạc phơ, râu dài, hai con mắt rất hiền lành xuất hiện trước khía cạnh chàng, ông chũm nhìn đấng mày râu tiêu phu với hỏi:

-Này con, con đang sẵn có chuyện gì nhưng ta thấy bé khóc và khổ sở như vậy?

Anh nam nhi tiều phu trả lời ông cụ:

-Thưa cụ, bố mẹ cháu mất sớm, cháu bắt buộc sống mồ côi từ nhỏ, gia đạo nhà con cháu rất nghèo, gia tài duy độc nhất của con cháu là mẫu rìu fe mà bố mẹ cháu trước lúc tắt hơi để lại. Có chiếc rìu đó con cháu còn vào rừng đốn củi tìm sống qua ngày, bây giờ nó đã biết thành rơi xuống sông, cháu chần chừ lấy gì nhằm kiếm sinh sống qua ngày nữa. Bởi vậy cháu bi ai lắm cầm cố ạ!

Ông thế đáp lời đại trượng phu tiều phu:

-Ta tưởng chuyện gì lớn, con cháu đừng khóc nữa, để ta lặn xuống sông rước hộ cháu mẫu rìu lên.

Dứt lời, ông cố kỉnh lao mình xuống loại sông đang chảy cực kỳ xiết. Một dịp sau, ông nạm ngoi lên khỏi mặt nước tay vắt một dòng rìu bằng bạc đãi sáng loáng với hỏi anh chàng tiều phu nghèo:

– Đây gồm phải lưỡi rìu mà nhỏ đã làm cho rơi xuống ko ?

Anh cánh mày râu tiều phu quan sát lưỡi rìu bằng tệ bạc thấy ko phải của mình nên anh từ chối và bảo ông cụ:

– chưa hẳn lưỡi rìu của cháu nắm ạ, lưỡi rìu của cháu bằng sắt cơ.

Lần sản phẩm hai, ông cầm cố lại lao mình xuống loại sông chảy xiết nhằm tìm chiếc rìu cho quý ông tiều phu. Một thời điểm sau, ông cố kỉnh ngoi lên khỏi mặt nước tay cầm cái rìu bằng vàng cùng hỏi cánh mày râu tiều phu:

-Đây có phải là lưỡi rìu mà bé đã sơ ý làm rơi xuống sông không?

Anh nam nhi tiều phu chú ý lưỡi rìu bằng vàng sáng chói, anh lại từ chối và bảo:

-Không phải là lưỡi rìu của nhỏ cụ ạ

Lần máy ba, ông rứa lại lao bản thân xuống sông với lần này lúc lên ông cụ rứa trên tay là cái rìu bằng sắt của anh chàng tiều phu tiến công rơi. Ông chũm lại hỏi:

-Vậy đây có phải là lưỡi rìu của bé không!

Thấy đúng là lưỡi rìu của bản thân rồi, anh chàng tiều phu reo lên sung sướng:

-Vâng cụ, đây chính xác là lưỡi rìu của con, bé cảm ơn cầm đã search hộ bé lưỡi rìu để con bao gồm cái đốn củi kiếm sống qua ngày.

Ông nỗ lực đưa cho anh chàng tiều phu lưỡi rìu bởi sắt của anh ý và khen:

-Con trái là fan thật thà và trung thực, không còn ham may mắn tài lộc và lợi lộc. Ni ta tặng thêm cho bé hai lưỡi rìu bởi vàng và bạc đãi này. Đây là rubi ta tặng con, con cứ hoan hỉ nhận.

*

Anh con trai tiều phu vui tươi đỡ đem hai lưỡi rìu mà ông cụ khuyến mãi và cảm tạ. Ông thế hóa phép và biến chuyển mất. Dịp đó chàng trai tiều phu new biết rằng mình vừa mới được bụt góp đỡ.

Xem thêm: Khai Quật Những Chiếc Cặp Đẹp Nhất Thế Giới Qua Từng Thời Kỳ

Đây là mẩu chuyện điển hình khi nói đến đức tính trung thực. Tác giả viết câu chuyện này nhằm mục đích ca tụng những con người thật thà, trung thực, không đắm đuối vật chất. Số đông ai giả dụ như anh tiều phu, không khi nào tham phần lớn thứ không hẳn của mình, luôn luôn chân thành thiệt thà thì ở đầu cuối sẽ được trợ giúp lại giành được thành công với hạnh phúc. Trong cuộc sống, tránh việc vì công dụng vật hóa học mà buôn bán rẻ đi sự chân thật của lương tâm, hãy luôn luôn thành thật với những người khác cùng với chính bản thân mình.

3. Phân tử thóc giống

Thuở xưa bao gồm một vua cao tuổi mà không tồn tại con chiếc nên mong muốn tìm người nối ngôi. Vua sai khiến phát cho mỗi người dân một thúng thóc về gieo cùng giao hẹn: Ai thu được rất nhiều thóc nhất sẽ được truyền ngôi và ai không có thóc sẽ ảnh hưởng trừng phạt.

*

Ở làng nọ gồm chú bé xíu tên là Chôm mồ côi thân phụ mẹ. Cậu cũng đi thừa nhận thóc về với cố chăm lo mà ko một hạt thóc làm sao nảy mầm. Đến vụ thu hoạch, mọi người chở thóc về kinh đô thu nộp đến nhà vua. Chôm lo lắng, cho trước vua quỳ tâu:

- Tâu bệ hạ! con không làm thế nào cho thóc của tín đồ nảy mầm được.

Mọi bạn sững sờ trước lời thú tội của Chôm, phen này sẽ bị phạt nặng cơ mà nhà vua vẫn đỡ chú nhỏ nhắn dậy, ôn tồn nói:

- trước lúc phát thóc giống, ta đã mang đến luộc kĩ rồi. Lẽ nào bọn chúng còn nảy mầm được sao? hầu như xe thóc đầy ắp kia đâu chỉ thu được từ bỏ thóc giống như của ta.

Rồi bên vua dõng dạc tuyên bố:

- chân thực là đức tính quý độc nhất vô nhị của con người. Ta sẽ truyền ngôi mang lại chú nhỏ nhắn trung thực và anh dũng này.

Câu chuyện vẫn nói lên chân lý muôn đời, trung thực là đức tính quý giá nhất của bé người, không tồn tại nó, con người mất đi một nửa giá bán trị. Vào câu chuyện, tất cả những fan dân trong đất nước đều thua kém cậu bé, vày họ ko dám ra mắt sự thật, họ sợ vua đang trừng phạt đề nghị quên rằng sự thật mới là điều rất cần được tôn trọng mặt hàng đầu. Với toàn bộ những ai luôn trung thực, họ đã nhận được những phần thường xứng danh như cậu nhỏ bé trong mẩu truyện trên.

4. Pinocchio - Cậu nhỏ bé người gỗ

Ngày xửa thời trước có một chưng thợ mộc tên là Gepetto. Bác sống một mình vì bác không tồn tại gia đình. Sau rất nhiều ngày thao tác làm việc vất vả, bác rất yêu thích làm rất nhiều búp bê bé nhỏ xinh bằng gỗ. Một đêm, bao gồm một bà tiên đến thưởng cho các bước nặng vật nài của bác và trở thành một tượng phật gỗ nhỏ tuổi thành một chú nhỏ bé thật. Gepetto khôn xiết vui sướng để tên đến nó là Pinocchio và cho chú bé xíu theo học ở ngôi trường rất tốt của làng. Than ôi! Pinocchio không còn thích đi học và nó bị nhị đứa trẻ long dong nó chạm chán trên đường đến lớp lôi kéo. Chẳng bao lâu nó bị bạn làm nghề múa rối bắt cùng bị giam trong một chiếc lồng.

Pinocchio hối hận tiếc cuộc sống đời thường được đi học, nó ước xin bà tiên mang lại cứu. Bà tiên xuất hiện yêu mong nó đề cập lại toàn bộ sự thật, tuy vậy Pinocchio vẫn nói dối và cậu nhỏ nhắn hoảng sợ nhận ra mũi của nó cứ từ từ dài ra lúc nó vẫn liên tiếp nói dối. Sau đó, khi bà đương đại hình phạt bởi vậy là thừa đủ đề nghị đã đưa cái mũi Pinocchio về ngoại hình bình thường, cứu vớt nó ra khỏi lồng và mang đến nó biết rằng chưng Gepetto vì chưng quá bi thảm phiền về việc mất tích của nó đã bỏ nhà ra đi.

*

Bác Gepetto đã bị một nhỏ cá voi kếch xù nuốt vào trong bụng. Pinocchio nhận thấy những tội lỗi nó đã tạo ra và quyết định đi cứu vãn bác, nó lặn xuống biển. Nó chui vào bụng cá voi, ở kia nó gặp lại bác Gepetto. Họ cùng đốt một ngọn lửa lớn trong bụng con cá voi. Quá nhức đớn, bé cá voi đã đề nghị thả toàn bộ ra và gắng là nhì người chúng ta của họ được giải thoát.

Trở về nhà, bác bỏ Gepetto lại hợp tác vào việc, còn Pinocchio từ đó tỏ ra là một trong những đứa bé xíu rất ngoan ngoãn.

Pinochio là 1 trong cậu bé xíu người gỗ, giả dụ như nói dối thì cái mũi có khả năng sẽ bị dài ra. Mẩu chuyện được viết nhằm mục tiêu phê phán đa số đứa trẻ hỏng nói dối bố mẹ cũng như tín đồ lớn. Đồng thời cảnh báo hậu quả khôn lường nếu nói dối bạn khác, chúng ta sẽ bị trừng phạt bởi vì những tật xấu ấy.

5. Lòng trung thực của một gã hành khất đáng kính

Một ngày nọ, ông lão ăn mày gõ cửa một lâu đài tráng lệ. Ông nói với người quản gia: "Vì tình thân của Chúa, xin hãy ba thí mang lại kẻ nghèo này".

Người cai quản gia trả lời: "Tôi yêu cầu hỏi chủ ý bà công ty đã".

Bà nhà là một quý bà hà tiện, bà nói: "Hãy cho ông lão tội nghiệp một ổ bánh mì. Một thôi nhé. Đưa bánh ngày trong ngày hôm qua ấy".

*

Ông lão trở về gốc cây khu vực trú ngụ một ngày dài lẫn đêm, ngồi xuống lôi ổ bánh vừa xin được ra ăn. Đột nhiên, răng ông cắn phải vật gì đó rất cứng. Ông lão không còn sức không thể tinh được khi phát hiện nay ra dòng nhẫn vàng cố kỉnh kim cương cứng mặt ngọc trai.

"Mình thật may mắn!", ông lão nghĩ thầm. "Mình cung cấp chiếc nhẫn này đi và sẽ sở hữu đủ tiền trong một thời gian dài".

Thế nhưng, lòng trung thực của ông lão ngay lập tức phòng ý định đó lại: "Không, ta vẫn tìm chủ nhân của chiếc nhẫn cùng trả lại mang đến họ". Bên trong chiếc nhẫn tất cả khắc nhị chữ "J. X". Ông lão liền đi thẳng liền mạch đến cửa hàng và search hỏi cuốn niên giám năng lượng điện thoại. Cả thị trấn chỉ tất cả mỗi một gia đình có tên bắt đầu bằng chữ "X": mái ấm gia đình Xofaina.

Quyết vai trung phong sống trung thực, ông lão vội đi kiếm nhà Xofaina. Cùng rất bất ngờ vì đó chính là gia đình đã cho ông ổ bánh. Ông nói với người quản gia: "Tôi tìm kiếm thấy dòng nhẫn xoàn trong ổ bánh ngài bắt đầu cho tôi". Bà chủ phấn kích khôn xiết: "May quá, kiếm được chiếc nhẫn bị mất tuần trước rồi. Ta đã làm rơi nó khi coi thợ nhào bột làm cho bánh. Chữ "J.X" là tên viết tắt thương hiệu của ta, Josermina Xofaina".

Sau một hồi suy nghĩ, bà chủ nhà nói: "Hãy cho ông lão tội nghiệp đó ngẫu nhiên cái gì ông ấy muốn, miễn là đừng mắc quá". Ông quản lí gia cù qua hỏi ông lão: "Vì hành động cao thượng, ông ước ao nhận được quà tặng gì?". Ông lão hành khất nói: "Cho tôi một ổ bánh mì! nỗ lực là đủ mang đến tôi rồi". Thấy ông không tồn tại lòng tham, bà chủ chợt nảy ra ý tưởng sáng tạo giữ ông lại để để ý kho vào nhà. Từ đó bà hoàn toàn an tâm không lúc nào còn hại mất trộm. Còn ông lão thì có vấn đề làm đến suốt đời".

Một gã ăn xin có tấm lòng xứng đáng kính, dù nghèo đói cũng không có tác dụng con fan ta trở phải xấu xa. Mà thực ra trong môi trường khắc nghiệt ấy chỉ càng làm cho lòng trung thực của con fan tỏa sáng cùng được thường đáp xứng đáng.